Tất cả mọi người trên hòn đảo kỳ lạ này đều là anh em ruột, họ hàng thân thiết của nhau, họ lấy nhau. Dù được chuyển đi nơi khác sinh sống nhưng họ đều không muốn.
Đi qua Nam Đại Tây Dương mênh mông vô tận, bạn sẽ gặp một hòn đảo kỳ lạ mà chưa được biết đến, bạn sẽ đi tới đỉnh của một hòn đrao núi lửa nhỏ. Màu xanh ngọc lục bảo của nơi đây sẽ xen kẽ lốm đốm những ngôi nhà. Hòn đảo này chính là Tristan da Cunha. Cộng đồng dân cư Edinburgh of the Seven Seas trên đảo chính là minh chứng cho khả năng phục hồi và sống sót của nhân loại. Đây chính là nơi định cư xa xôi nhất trên trái đất này. Vào năm 1800 nhà thám hiểm người Bồ Đào Nha đã tìm thấy hòn đảo này và đã lấy tên mình để đặt tên cho nó.
Hòn đảo này đã từng bị rất nhiều các quốc gia nhăm nhe nó, muốn cướp nó về tay đất nước mình nhưng tất cả đều không thành. Từ năm 1816-1908, chỉ có 15 người sống trên đảo, trong đó có 8 nam và 7 nữ. Họ kết hôn với nhau, sinh con đẻ cái. Từ đó, dân cư trên đảo bắt đầu phát triển mạnh mẽ. Những người đi săn cá voi lập các cửa hàng và Tristan da Cunha càng ngày càng giống một nền văn minh thực sự.
Theo đó, khi mọi thứ bắt đầu diễn ra, cuộc sống trên hòn đảo này lại có rất nhiều khó khăn. Dân cư không được nhất quán, người định cư đến và đi tấp nập. Có những thời điểm hòn đảo ít dân, chỉ có 4 gia đình sinh sống. Càng ngày càng ít tàu thuyền dừng lại nơi đây để tiếp tế vì cuộc nội chiến của Mỹ vào thời điểm đó vẫn đang kéo dài.
Theo xemmenh, hòn đảo này sau đó phải chịu thêm nghịch cảnh khi các thủy thủ muốn lừa tiền bảo hiểm và cố tình thả tàu của họ trên đảo. Những con chuột đến và gặm nhấm chiếc tàu bị bỏ lại này. Chúng gây thiệt hại nặng nề cho ngành nông nghiệp ở nơi đây. Những con vật này là loài động vật phá hoại mùa màng đem đến những điều không tốt đến cho ngành nông nghiệp ở nơi đây.
Dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa thì người dân trên đảo này cũng không chấp nhận thất bại. Họ trở thành những người săn bắn, hái lượm tài tình. Dân tại đây thu trứng và thịt của các loài chim bản địa để bổ sung cho tình trạng thiếu hụt nông nghiệp và thương mại. Những con người trên đảo này đã luôn cố gắng để sinh sống và gìn giữ hòn đảo này cho đến tận bây giờ.
Chính vì ở đây khó khăn như vậy nhưng cuộc sống của họ lại rất yên bình. Vì vậy nên họ không muốn đổi chỗ ở của chính mình mà muốn ở đây mãi trong quãng đời còn lại.